Bảo Đại và vai trò danh nghĩa
Là vị vua cuối cùng của triều Nguyễn, Bảo Đại trị vì khi thực quyền nằm trong tay Pháp.
Chính quyền Bảo hộ Pháp trực tiếp quản lý Tây Nguyên, lập các résidences (công sứ) tại Kon Tum, Pleiku, Đắk Lắk…
Triều đình Huế chỉ giữ quyền “sắc phong”, không còn thực tế quản trị.
Chính sách với Tây Nguyên
Pháp coi Tây Nguyên là “vùng đất chiến lược” để khai thác gỗ, cao su, cà phê và làm vùng đệm an ninh.
Lập các đồn điền, mở đường giao thông (đường 14, 19), đưa giáo sĩ truyền đạo và viên chức hành chính.
Người bản địa bị dồn vào các khu làng, buộc đóng thuế, lao dịch; nhiều vùng rừng bị khai thác mạnh.
Nam Phương Hoàng hậu (1914 – 1963) – vợ Bảo Đại – được biết đến như một phụ nữ trí thức, có nhiều hoạt động từ thiện, nhưng không trực tiếp điều hành chính sự Tây Nguyên.
Tên bà gắn với giai đoạn Bảo Đại trị vì và các công trình mang tính biểu tượng (như Dinh I, Dinh II, Dinh III ở Đà Lạt – vùng cao nguyên Lâm Viên).
Đà Lạt khi ấy được người Pháp phát triển thành “thủ đô mùa hè” của Đông Dương, trở thành trung tâm hành chính – nghỉ dưỡng, cũng là cửa ngõ kết nối Tây Nguyên với các đô thị ven biển.